Chương 214: Chương 214

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Mặc Nhĩ Ngọc

4.745 chữ

17-10-2024

Đó là một chiếc giường rất lớn, phía trên phủ một tấm ga giường khá lòe loẹt, là một nhân vật truyện tranh. Có thể nhận ra bình thường Trịnh Nhất Duệ rất thích xem manga và anime.

An Như Cố thu hồi ánh mắt, dò xét mặt Trịnh Nhất Duệ, chậm rãi lắc đầu: “Mệnh của cậu vô duyên với tôi, không thích hợp làm đồ đệ của tôi.”

Trịnh Nhất Duệ nghe vậy, cảm thấy cực kỳ uể oải.

“Đúng rồi, tôi hiếm khi tính chuyện tương lai cho người khác. Hay là tôi giúp cậu tính chuyện tương lai ha.”

“Tương lai hả? Được chứ!” Trịnh Nhất Duệ vui vẻ trở lại: “Tương lai tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Có nhiều tiền hơn bố của tôi không?”

Bây giờ cậu ấy có rất nhiều tiền, nhưng không thể so với bố dượng được. Cậu ấy muốn vượt qua bố dượng, khiến mẹ cậu ấy kiêu ngạo.

An Như cố bấm tay tính toán: “Mạng của cậu ngồi không cũng gặp quý nhân, bình thường gặp vô số quý nhân, có thể đạt được quý nhân tương trợ. Thành tựu trong tương lai của cậu cao hơn bố dượng rất nhiều. Nhưng sau 30 tuổi, tốc độ tăng trưởng chậm lại.”

Trịnh Nhất Duệ nghe cô nói, cực kỳ vui vẻ, nở nụ cười tươi rói, khán giả phòng livestream đều có thể nhận ra sự vui vẻ của cậu ấy.

“Tôi có thể sánh bằng bố dượng là được rồi, thực ra tôi định 30 tuổi thì giải nghệ. Sau đó du lịch vòng quanh thế giới, hệt như suy nghĩ của tôi.”

An Như Cố nói: “Nhưng ngày sinh của cậu Mộc Dần xúc phạm Kim Thân, năm 30 tuổi, chú ý vấn đề xương cốt.”

Vừa dứt lời, Trịnh Nhất Duệ vỗ bàn, không hề cảm thấy sợ hãi, trái lại còn ngạc nhiên nói: “Quá chuẩn! Thực ra tôi tập vũ đạo dẫn đến xương và dây chằng bị thương. Với lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi rối loạn, đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói gan tôi không tốt, cần chú ý nhiều hơn.”

“Cậu hiểu là được rồi.”

An Như Cố và Trịnh Nhất Duệ trò chuyện, người này một câu, người kia một câu, nói từ quá khứ, đến hiện tại, rồi lại đến tương lai của Trịnh Nhất Duệ.

Khán giả phòng livestream cảm thấy kỳ lạ vô cùng.

[Tôi xem đồng hồ, từ khi bắt đầu livestream đến giờ, đã hơn 10 phút. Tôi theo dõi từ trước đến giờ, chưa từng thấy chủ phòng tính cẩn thận như thế, một Pháo Hoa Chào Mừng của cậu ấy rất đáng giá.]

[Trịnh Nhất Duệ là con cưng của trời à? Hay chủ phòng là fans hâm mộ của Trịnh Nhất Duệ?]

[Không thể bài trừ khả năng này, chủ phòng nhìn rất cô đơn, nhưng lại còn rất trẻ. Những cô gái trẻ xung quanh tôi đều đu idol.]

[Hahaha, trách không được chủ phòng lại quan tâm cậu ấy như vậy, hóa ra là đu idol thành công.]

[Tôi tính toán thay chủ phòng, nếu như minh tinh tôi yêu thích tìm tôi đoán mệnh, quả thực sướng chết đi được.]

[Chỉ có tôi cảm thấy chuyện này đẩy couple được thôi sao? Tiên nữ lạnh lùng X chàng idol đẹp trai đáng yêu.]

[Cậu không cô đơn, tôi gia nhập!]

Trịnh Nhất Duệ thấy những bão bình luận này: …

Cậu ấy gãi đầu, ngẩng đầu nhìn An Như cố, hơi ngượng ngùng, vội vàng nói: “Đây là lúc ship couple sao? Tôi đã bỏ lỡ chuyện bái sư, nhưng tính bối phận vẫn rất loạn.”

Bị cậu ấy nói lung tung, khán giả ngồi xem live cười ầm lên.

An Như Cố cảm thấy đã rõ, Trịnh Nhất Duệ là người tốt tính, tình nguyện gánh về phần mình, cũng không muốn thấy người khác xấu hổ, là người lương thiện.

Lúc này, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn.

Sau khi đọc hết tin nhắn này, đôi mắt đen láy như nước hồ thu ánh lên sự phức tạp: “Tôi không phải fans hâm mộ của cậu ấy, sở dĩ tính cẩn thận như thế là có nguyên nhân.”

[Không nghe, tôi không nghe, chủ phòng đừng niệm kinh nữa.]

[Những người hữu duyên khác thật đáng thương, sao chủ phòng lại phân biệt đối xử như vậy, huhuhu.]

An Như Cố thở dài một hơi, không giải thích nữa, yên lặng chờ đợi người cần đến.

………………….

Khoảng 30 giây sau, chợt có người gõ cửa phòng Trịnh Nhất Duệ.

Động tác trên tay Trịnh Nhất Duệ ngừng lại, tưởng rằng có người tìm mình, thế là cầm điện thoại di động đứng dậy, đi đến cửa chính, vươn tay ra mở.

Khi thấy rõ cảnh tượng ngoài của, cậu ấy và mấy chục ngàn người trong phòng livestream đều ngây ngẩn.

Đứng ngoài cửa là bốn cảnh sát, đồng chí đứng đầu toàn thân tràn ngập chính khí: “Cậu là Trịnh Nhất Duệ đúng không?”

Lần đầu tiên Trịnh Nhất Duệ bị cảnh sát tìm đến tận nơi, hơi câu nệ, ôm điện thoại, hệt như học sinh đi học quân sự, đứng nghiêm hỏi: “Aa, đúng đúng, tôi là Trịnh Nhất Duệ, có chuyện gì không?”

“Chúng tôi nhận được quần chúng báo án.”

Cảnh sát đi đầu lướt qua người Trịnh Nhất Duệ, tiến vào phòng, ba cảnh sát khác theo sau, nối đuôi vào nhà.

Điện thoại Trịnh Nhất Duệ thu hết cảnh tượng này, phòng livestream bùng nổ.

[Mẹ kiếp, chết tiệt, má ơi, cảnh sát đến tận nơi! Trịnh Nhất Duệ đã phạm tội gì?]

[Để tôi đoán xem, lẽ nào Trịnh Nhất Duệ hút ma túy giống Phương Nguyên? Người tố cáo Trịnh Nhất Duệ không phải chủ phòng đó chứ?]

[Chẳng trách khi nãy chủ phòng tắt mic gọi điện thoại, hóa ra là báo cảnh sát.]

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!